Vội vội vàng vàng mặc áo ngủ vào, sắc mặt Ôn Văn mới đỡ hơn một chút.
Sau đó sờ cằm, lẩm bẩm: "Aiz, mà nói ra thì dáng vẻ này của mình cũng khá hấp dẫn ấy chứ..."
"y, mình nghĩ cái gì vậy, đáng sợ quá."
Ôn Văn rùng mình, không soi gương nữa bỏ ra ngoài.
Sau đó Ôn Văn giặt đồng phục thu nhận vài lần, treo lên móc áo rồi mang vào trạm thu nhận chờ nó tự khôi phục.
Mặc dù đồng phục có năng lực tự chữa trị nhưng dù sao cũng đã bị tổn hại quá nghiêm trọng, phải tốn một khoảng thời gian mới được.
Trong khoảng thời gian này, Ôn Văn chỉ có thể mặc chiếc áo khoác trắng mà thôi.
Có điều không quản là mặc cái gì, Ôn Văn cũng quyết tâm tuyệt đối sẽ không lộ ra nửa người trên khi sử dụng găng tay Tai Ách.
Cho dù anh nhìn thuận mắt thì cũng không thể để người khác nhìn thấy.
Mặc dù anh là biến thái nhưng cũng không có ham mê mặc bikini hai mảnh của phụ nữ, nếu mặc thật thì sẽ bị người ta cười nhạo.
Xử lý xong chuyện trong nhà, Ôn Văn dẫn theo Tam Tể Nhi ra ngoài.
Khoảng thời gian này hơi căng thẳng, anh muốn ra ngoài thư giãn một chút, thuận tiện mua chút quà cho đám quái vật.
Chúng bị giam trong trạm thu nhận, không có gì giải trí, khá buồn tẻ, với tư cách là nhân viên quản lý phòng giam tốt bụng, Ôn Văn muốn giúp chúng giải quyết vấn đề này.
Vì thế anh tới nhà sách lớn của thành phố Phù Dung Hà.
Đầu tiên là mua vài quyển sách mà mình muốn xem, đều là tiểu thuyết trinh thám mà anh thích.
Ví dụ như Cuộc Sống Xanh, Vụ Giết Người Của Lão Vương Kế Bên, Tuyệt Đối Không Tha Thứ...
Ừm... những truyện này thật sự là tiểu thuyết trinh thám.
Dù sao thì tuy nghề thám tử ở liên bang hiện giờ khá phát triển, nhưng loại thám tử chỉ thích chú ý tới những vụ án mạng có độ khó cao như Ôn Văn thì lại càng ít hơn, nhiệm vụ mà thám tử bình thường nhận phần lớn chỉ là bắt tiểu tam...
Vì thế trong ngành nghề thám tử này, phần lớn đều là giải quyết những chuyện yêu hận tình thù.
Chọn xong sách mình muốn, Ôn Văn bắt đầu tìm kiếm sách mà mình muốn mua cho đám quái vật.
Không sai, Ôn Văn mua sách cho chúng, vừa vặn kỳ thi đại học vừa kết thúc, đây cũng là lúc nên nâng cao văn hóa và tu dưỡng cho đám quái vật kia.
Tuyệt nhất là có thể chỉnh lại tam quan của chúng, để chúng trở thành quái vật có ích cho xã hội.
Ôn Văn cũng không phải ma quỷ, nếu đám quái vật kia có thể cải tà quy chính, sau khi nhốt mười năm tám năm gì đó, có lẽ Ôn Văn sẽ thả chúng nó ra để chúng nó làm vài chuyện có ý nghĩa.
Ví dụ như để quỷ ngôn thụ tinh đi chắn gió cố định cát, để Từ Hải đi bán búp bê plastic...
Vì thế, Ôn Văn đã mua hơn mười bộ sách giáo khoa cấp ba, lại mua thêm một đống sách tràn đầy năng lượng tích cực, ví dụ như Giá Trị Cốt Lõi Của Liên Bang, Cách Mài Giũa Kim Cương, Ba Ngàn Súp Gà Cho Linh Hồn...
Ôn Văn không ngừng mua sách, với lại để đề phòng đám quái vật không biết chữ mà không thể đọc sách, anh còn cố ý mua vài chiếc loa, định bụng mỗi ngày vào thời gian cố định sẽ tuần hoàn phát tin về nội dung của những quyển sách này.
Anh đúng là một ngục ti Tai Hại hiền lành mà.
Mua sách xong, Ôn Văn tùy tiện tìm một quán cà phê, ngồi xuống gọi một cuộc điện thoại rồi an tâm ngồi chờ.
Anh vừa liên hệ với Triệu Kim Võ, muốn bán số đồ cổ mà mình tìm thấy trong phòng Cung Bảo Đinh trước đó đi.
Tiền bán đồ cổ, Ôn Văn dự tính cho Triệu Kim Võ một phần năm, coi như là tiền thù lao.
Sau khi mua vài cái loa và một đống sách, tài chính của trạm thu nhận đã có chút không chịu nổi.
Ừm... tiền riêng của Ôn Văn vẫn còn không ít, nhưng đó là tiền của anh, công tư phải phân chia rõ ràng.
"Hi vọng nhân viên thu nhận tiếp theo là người có tiền, như vậy thì mình có thể.... he he he."
Đột nhiên, tâm tình vui vẻ của Ôn Văn biến mất, ở phía sau anh truyền tới tiếng khóc khe khẽ.
Âm thanh rất nhỏ, không quấy rối tới người khác, nhưng đối với Ôn Văn thì nó đặc biệt rõ ràng, muốn không chú ý cũng khó.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam sinh thanh tú nói với cô gái hiền dịu ngồi đối diện: "Lộ Lộ, em đừng khóc, em đã khóc cả một ngày rồi, còn khóc nữa sẽ không đẹp đâu."
Cô gái cỡ mười lăm mười sáu tuổi, chắc là đang học cấp ba, mặc đồng phục cũng không che giấu được nét đẹp của cô.
"Nhưng mà Triệu Phàm, chị của em... hu hu." Cô gái lại bật khóc.
Ôn Văn đỡ trán, thở dài tự nói với mình: "Người trẻ tuổi bây giờ sao toàn như thế ấy nhỏ, trẻ như vậy đã có đôi có cặp rồi, mà ông đây bôn ba mệt mỏi lại vẫn là một con chó độc thân."
Anh đứng dậy, muốn ra ngoài ngồi, tiếng khóc làm anh thấy phiền, ảnh hưởng tới tâm tình anh.
Nhưng nam sinh tên Trương Phàm kia nói một câu làm Ôn Văn một lần nữa ngồi xuống.
"Lộ Lộ, thiên tai nhân họa thì sao tránh được, ai ngờ được đột nhiên lại có thiên thạch rơi xuống làm nổ đường ống dẫn khí đốt của khu chung cư, không ai có thể sống sót đâu chứ? Em mau mau lấy lại tinh thần đi, chị gái em cũng không hi vọng em như vậy đâu."
Trương Phàm ôm lấy vai cô bé gọi là Lộ Lộ kia, nhẹ giọng an ủi.
Biểu cảm trên mặt Ôn Văn có chút cứng đơ, nhịn không được than thở: "Thiên thạch rơi xuống làm nổ đường ống dẫn khí đốt... lý do này do vị thiên tài nào nghĩ ra vậy, đúng là hiếm thấy."
Khi xảy ra sự kiện siêu nhiêu, lý do để ứng phó dân chúng thường sẽ do hiệp hội và chính phủ cùng thương lượng.
Nói cách khác, trong chuyện này Ôn Văn cũng có quyền lên tiếng, chỉ là mấy ngày nay anh không đi làm nên mới xuất hiện một cái lý do hiếm thấy như vậy.
Trương Phàm đang an ủi thì đột nhiên cảm thấy có chút hốt hoảng, lúc mở mắt ra thì hắn đã xuất hiện ở một nơi khác.
Nơi này giống một khu vườn hoa nhỏ, một con chim nhỏ đang đứng trên ngọn cây, hót véo von, có thể coi như chốn bồng lai tiên cảnh.
"Đây là nơi nào? Ông là ai vậy, tôi đang ngồi trong quán cà phê mà..."
Ở đối diện cậu ta là một bóng người mặc tây trang màu trắng, bóng dáng không nhìn rõ được mặt mũi, nhưng nó lại làm cậu ta cảm thấy an tâm.
"Cậu có muốn có được Liêu Gia Lộ, cùng cô ta bước vào thánh đường hôn nhân không?" Người áo trắng kia hớp một ngụm cà phê nói.
"Ông hỏi cái này để làm gì, có liên quan gì tới ông?"
"Tôi chỉ hỏi, cậu có muốn có được cô ta không hay?" Người nọ trầm giọng hỏi.
Trương Phàm do dự một chút, sau đó rốt cuộc mở miệng nói: "Đương nhiên tôi muốn rồi, chị của cô ấy là Liêu Gia Hân, là chủ tịch công ty trà rất lớn, giá trị con người cực khủng, đã chết trong vụ khu chung cư Tửu Tam rồi, mà cô gái này chính là người thừa kế di sản duy nhất."
"Tôi chỉ muốn ở cùng một chỗ với cô ta, để đỡ đi vài chục năm phấn đấu..."
"Nhưng tôi hiểu rõ chúng tôi là không có khả năng, trông chúng tôi giồng như có quan hệ rất tốt nhưng kỳ thật tôi chỉ là lốp dự phòng mà thôi."
Không biết bị thứ gì ảnh hưởng, Trương Phàm đã nói ra hết mọi suy nghĩ trong lòng, không hề giấu giếm.
Những lời này nếu là bình thường, cậu ta chắc chắn sẽ không thể nào nói nên lời.
Nhưng hôm nay, ở trước mặt một người xa lạ, cậu ta lại nói ra.
Người mặc đồ trắng kia mỉm cười, thiếu niên này có nhu cầu thì tốt rồi, như vậy thì hắn có thể tiến hành giao dịch: "Tôi có thể giúp cậu, bắt cô ta cho cậu."
Trương Phàm mừng rỡ gật đầu, sau đó hỏi người nọ: "Nhưng mà, cái giá là gì chứ?"
"Không có gì đâu, chỉ ký một phần hợp đồng thôi..."
...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo